- 16:20
- 0 Comments
👉THƯƠNG THẢO hay TUNG CHƯỞNG ?
1 bài học đầu xuân quan trọng nhất cuộc đời.
(Đọc kỹ nhé)
.
😡Chuyện 1 : NÀY, CHÁU ĐỪNG HỖN LÁO !
.
Cách đây 10 năm, tôi đi thuê 1 ngôi nhà 3 tầng mặt phố để kinh doanh.
Ông chủ cho thuê nhà là 1 ông cụ 73 tuổi, người gốc Hà Tĩnh, anh trai của 1 chủ tịch tập đoàn bất động sản nhiều đất top đầu Hà Nội.
Dù 73 tuổi nhưng rất phong độ, uống rượu Whisky, hút thuốc lá, lái ô tô… Ở biệt thự hơn 500m2.
Có nhiều nhà cho thuê, biết đầu tư cổ phiếu OTC, BĐS…
.
Khi tôi đàm phán, ông này đã đồng ý miệng cho tôi thanh toán 1 tháng và không nói gì đến vấn đề đặt cọc.
.
Tuy nhiên ngày hôm sau, khi mang hợp đồng đến ký, ông ta nói :
“Bác đã suy nghĩ lại, bác cho cháu thuê giá rẻ, và trước đây bác đã từng rắc rối với 1 người đi thuê không đặt cọc nên bác đề nghị lại thế này :
1-Thanh toán 3 tháng một
2-Đặt cọc 1 tháng !”
.
👉Tôi rất tức giận và nói lớn tiếng ý ông già người lớn, hôm qua đã đồng ý thế này mà mai 1 kiểu khác, đúng là vớ vẩn, làm ăn không uy tín, lật lọng như trở bàn tay.
Tôi thất vọng về con người ông !
.
👉Ông già rất bình tĩnh :
“Này, cháu đừng hỗn láo.
Cháu còn trẻ, bác dạy cho cháu điều này.
Khi có việc gì KHÔNG HÀI LÒNG, HAI BÊN PHẢI THƯƠNG THẢO VỚI NHAU.
.
Bác đề xuất như thế, nếu cháu không đồng ý, cháu có lý lẽ của cháu, 2 bên tranh luận, nếu cháu nói có lý, bác sẽ nghe theo.
Ngược lại, nếu bác nói hợp tình hợp lý, thì cháu cũng nên nghe theo.
Trong mọi việc, phải trao đổi, không được nóng giận mất khôn.
.
👉 Ra quyết định trong lúc NÓNG GIẬN và thường SỈ NHỤC NGƯỜI KHÁC khi không hài lòng thì cháu MÃI MÃI KHÔNG BAO GIỜ TRƯỞNG THÀNH.
LỜI NÓI NHƯ MŨI DAO, 1 KHI NÓI RA SẼ KHÔNG RÚT LẠI ĐƯỢC.
.
Bác thấy cháu cầu tiến, ham học hỏi nên bác dạy để cháu nhớ.
Nếu chúng ta không thống nhất được thì không ký hợp đồng, bác cháu ta vẫn là bạn.
Cháu hiểu chứ ?”
.
👉Ngày hôm đó, tôi ngậm đắng trong lòng, học bài học lớn về kinh doanh.
Tôi đồng ý ký điều khoản mới.
.
Thực tình, ông già là người tốt.
Sau đó cho tôi đập toàn bộ tầng 3, cải tạo để tôi cho thuê lại được nhiều tiền hơn.
Hết hạn hợp đồng 3 năm, gia hạn tiếp cho tôi (tất nhiên lại đàm phán.)
Dần dà, có sự thiện cảm, ông già cho thanh toán tháng một.
Tiếp nữa, khi tôi khởi nghiệp khó khăn, ông già còn cho tôi vay 500 triệu (có lãi suất).
Là người tôi mang ơn đến tận bây giờ.
.
Bài học thứ 1 mà tôi học được là ĐỪNG VỘI ĐÁNH GIÁ 1 CON NGƯỜI QUA 1 HÀNH ĐỘNG.
Chúng ta chưa ĐẶT MÌNH VÀO PHÍA ĐỐI PHƯƠNG hoặc khi chúng ta bên ngoài câu chuyện, chưa hiểu hết UẨN KHÚC BÊN TRONG.
.
Ông già trước đây bị 1 người thuê (không đặt cọc) ở quá hạn và bỏ đi, thiếu trách nhiệm nên ông phải rắn với tôi.
.
👉 Vài năm trước :
Tân Hiệp Phát (nước giải khát Dr Thanh, Number 1) và vụ con ruồi, truyền thông, báo đài, dân tình ùa nhau vào chửi Tân Hiệp Phát tồi tệ hết chỗ nói, ép người lương thiện đi tù…
Rất ít người bênh vực Tân Hiệp Phát.
Năm 2018 vừa rồi, lại thấy thông tin Tân Hiệp Phát được minh oan, bị gài…
Tinh thần khởi nghiệp, công ty tỷ đô, nỗ lực vượt khó…. Báo đài ca ngợi.
.
Tôi không biết đúng sai thực sự thế nào, nhưng tôi không đánh giá, vì tôi cũng không phải là người trong cuộc.
.
👉Nhiều người, có thói quen KHÔNG SUY XÉT, cứ nghe 1 điều gì đó, có thể quay sang nghi ngờ ngay chính người tốt với mình.
Trong 1 mâu thuẫn giữa 2 người nào đó, ai cũng cho là mình có lý.
Nếu ta là người ngoài, TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC TÁT NƯỚC THEO MƯA.
.
👉1 điều LƯU Ý nữa, hầu hết mọi người THƯỜNG PHÙ THỊNH CHỨ KHÔNG PHÙ SUY.
Khi bạn sa cơ lỡ vận, sẽ chỉ có 1 số ít CÓ CHÍNH KIẾN, CHÂN THÀNH sẽ ở bên cạnh bạn, yêu quý và ủng hộ bạn.
.
Những người tung bạn lên mây, trước đây 1 điều dạ thưa, "em đội ơn"… sẽ ĐỔI CHIỀU nhanh thôi.
Phần lớn sẽ quay lưng, lúc đó bạn ĐỪNG BỐI RỐI !
.
Cách tốt nhất là đừng để bản thân vào thế sa cơ, nhưng NẾU SA CƠ, HÃY TỰ GIÚP MÌNH rồi trời sẽ giúp, đừng trách gì ai cả.
.
👉CŨNG HÃY CẨN THẬN VỚI NHỮNG NGƯỜI MỚI GẶP ĐÃ TÂNG BỐC BẠN TUYỆT VỜI !
Họ tự tạo ra KỲ VỌNG với đối phương, rồi nhân vô thập toàn, rồi họ thất vọng.
Những người này, khi có việc không hay, lời nói của họ sẽ xát muối vào tim bạn.
Trong tâm lý học, nó được gọi là 1 loại rối loạn tâm lý khác.
.
💪Nhưng với tôi, bài học thứ 2 quan trọng hơn.
10 năm trôi qua, bài học đó vẫn in sâu trong tâm trí tôi và tôi ghi nó vào SỔ THÔNG THÁI :
“TRONG MỌI VIỆC, LUÔN CÓ 2 SỰ LỰA CHỌN :
1 LÀ THƯƠNG THẢO VÀ 2 LÀ TUNG CHƯỞNG !”
Sai lầm của hầu hết mọi người, chúng ta thường vội vàng TUNG CHƯỞNG với nhau.
.
HÃY ĐỂ Ý :
👉Nếu NHÂN VIÊN BỰC MÌNH VỚI SẾP, chúng ta chọn cách nghỉ việc, tìm 1 lý do nào đó nghe có vẻ rất hợp lý kiểu bố mẹ ốm, người yêu, vợ chồng bảo về làm ….
Rất hiếm nhân viên đến gặp sếp THƯƠNG THẢO, trao đổi thẳng thắn như :
Em đề nghị xử lý lại BÀI TOÁN CHIA ! Em thấy mình nên cải tiến như thế này !
Hay Em chưa đồng tình với cách làm này !...
Sự lựa chọn có thể là : Bí mật Nộp hồ sơ nơi khác, Bí mật ôm database ra làm riêng…
.
👉Nếu SẾP BỰC MÌNH VỚI NHÂN VIÊN, có thể chúng ta không lựa chọn THƯƠNG THẢO, ví dụ nói chuyện trực tiếp, sắp xếp lại công việc, tìm ra vấn đề…. Chúng ta chọn cách thuyên chuyển ngay lập tức, thu hẹp quyền lực, tìm cách đuổi khéo, cắt giảm lương thưởng….
.
👉Nếu ta BỰC MÌNH VỚI ĐỐI TÁC (cắt cầu, thiếu trung thực, nói 1 đằng triển khai 1 nẻo, làm ăn không tập trung, không trung thành, hoặc đôi khi không như kỳ vọng….), có thể chúng ta không lựa chọn THƯƠNG THẢO… Chúng ta chọn cách nói xấu sau lưng, cắt đứt quan hệ làm ăn, chửi mắng, sỉ nhục, thề không bao giờ nhìn mặt nhau nữa…
.
Chuyện 2: CHẮC E SẼ KO HỢP TÁC NỮA
Gần đây, tôi phải động viên 1 công ty khởi nghiệp về bất động sản, là đại lý phân phối, bức xúc với chủ đầu tư vì bị cắt cầu… tôi nói :
Này, em có 2 lựa chọn : THƯƠNG THẢO & TUNG CHƯỞNG, mà cũng phải thông cảm với người ta, mới làm nên chưa có kinh nghiệm, làm như thế không được lâu dài, nếu bài bản không thuê các em đâu, mà các em cũng kiếm được tiền từ người ta còn gì ?
.
Mặt khác, ÍT KHI CHÚNG TA THỪA NHẬN MÌNH CŨNG SAI hoặc TỰ CHỊU TRÁCH NHIỆM VỚI CHÍNH MÌNH.
Tức là mọi việc cũng tại ta mà ra, đối phương cũng có lỗi, nhưng PHẦN LỚN TẠI TA.
Nếu chúng ta đổ lỗi, thì KHÔNG RÚT ĐƯỢC BÀI HỌC, và sẽ không trưởng thành.
.
👉Nếu KHÁCH HÀNG BỰC MÌNH VỚI CÔNG TY, có thể không lựa chọn THƯƠNG THẢO… chúng ta chọn cách SỈ NHỤC, bôi nhọ danh dự, tấn công về tiền bạc, uy tín công ty đó…
.
Chuyện 3 : TẬP ĐOÀN LỚN THÌ THẾ NÀO
1 lần, tôi có cái túi gửi hành lý của Vietjet Air (tôi thường bay gấp, mai đi thì hôm nay book, còn hãng nào book hãng đó, ko câu nệ), không hiểu thế nào, lúc nhận ở băng chuyền, cái túi cháy xém, quăn hết vỏ da.
.
Tôi điên lắm, ra phàn nàn, cuối cùng nhận được cái mail sẽ đền cho 300k, và cuối cùng cũng không thấy chuyển khoản.
Tôi nghĩ bụng, tưởng thế nào, tập đoàn lớn, làm ăn như shit, phải chụp ảnh, phải post video lên Facebook, cho nó biết…..
.
À, nhưng sau tôi nghĩ lại, việc nhỏ thế này ko kiềm chế, sao mình làm được việc lớn, lại mất thời gian.
Tôi tập trung vào việc khác.
Hãy để những việc đó cho những người khác THÍCH ĐẮM CHÌM VÀO VIỆC NHỎ.
Mặt khác, cũng tại mình, lúc trả lời mail không thiện chí….
.
👉Nếu BẠN BÈ hay trong GIA ĐÌNH BỰC TỨC VỚI NHAU, có thể chúng ta không lựa chọn THƯƠNG THẢO…
Chúng ta chọn cách cắt đứt quan hệ, buông lời cay đắng, tấn công nhau về tiền bạc, nhân phẩm….
.
Bài học rút ra là :
TRONG MỌI VIỆC, NẾU CÓ ĐIỀU GÌ KHÔNG HÀI LÒNG, CHÚNG TA CẦN THƯƠNG THẢO.
NẾU THƯƠNG THẢO KHÔNG ĐƯỢC, TUNG CHƯỞNG MỚI LÀ BƯỚC ĐI TIẾP THEO.
.
😵Xin kể câu chuyện cuối cùng :
TAO SẼ TIÊU DIỆT MÀY !
.
Gần đây, 1 công ty khởi nghiệp bất động sản có 1 vụ tranh chấp đất đai.
Bên mua sau khi mua tài sản xong, đã sang tên sổ đỏ, giá thị trường sụt giảm 1 nửa, họ tìm cớ quay lại đòi tiền.
.
Do sơ suất, đội ngũ điều hành không đối thoại với họ, họ lựa chọn TUNG CHƯỞNG, đi kiện.
Quan điểm của tôi trong nhiều việc là mình cũng có phần lỗi của mình.
Tôi là người ngoài cuộc nhưng phải vào giúp, cố gắng THƯƠNG THẢO dàn xếp 2 bên nhưng không thành (bao gồm cả hoàn tiền 100%).
Họ cố gắng TUNG CHƯỞNG.
.
Không còn cách nào, công ty phải mang 3 luật sư giỏi ra (rắn, nhiều kinh nghiệm, đã xử lý những vụ việc phức tạp nổi tiếng báo đài), và việc tranh luận đi vào ngõ cụt.
Bên kiện không nhận được tiền ngay. Công an đề nghị đưa về xử lý dân sự.
.
Luật sư nói với tôi : “Em muốn cho 1 trong 2 bên đối phương kia đi tù không ? Anh sẽ làm cho em ?"
1 luật sư khác nói :
"Hay cho nó liên tục lên công an viết tường trình nhé ?"
.
Tôi bảo : “Không cần đâu anh, nếu họ bôi nhọ, vu khống bên này thì em sẽ nhờ anh.
Em sẽ chờ điện thoại !”
(Mấy hôm trước tôi gọi họ khó, và họ ko muốn dàn xếp)
Mấy ngày sau, biết không ăn thua, họ gọi lại cho tôi, yêu cầu dàn xếp vụ việc cho 2 bên.
.
Việc đối phương KHÔNG CHẤP NHẬN THƯƠNG THẢO thì họ sẽ không được gì ngay cả.
Chúng tôi cũng không đồng ý phương án dàn xếp cũ nữa.
Vì họ TUNG CHƯỞNG, họ sẽ nhận được ít hơn hoặc chậm hơn.
.
👉Tóm lại 1 SỐ BÀI HỌC là :
1) ĐỪNG VỘI ĐÁNH GIÁ NGƯỜI KHÁC.
2) TỰ HIỂU : PHÙ THỊNH CHỨ KO PHÙ SUY.
(SA CƠ HÃY TỰ GIÚP MÌNH)
3) CẨN THẬN VỚI NGƯỜI TUNG BẠN LÊN MÂY.
4) TUYỆT ĐỐI KO TÁT NƯỚC THEO MƯA.
5) PHẦN LỚN TẠI TA.
.
6) THƯƠNG THẢO & TUNG CHƯỞNG.
Hầu hết các tình huống, chúng ta luôn có sự lựa chọn !
SAI LẦM : Chúng ta thường vội vàng TUNG CHƯỞNG với nhau.
Đây có thể là bài học quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi và bạn !
.
👉Bạn thích bài học nào ?
Nhớ ghi vào Sổ thông thái của bạn !
.
Ngày tết, xin viết tặng 1 bài.
Nếu bài viết có ích cho bạn, hãy tặng 1 BÌNH LUẬN BIỂU TƯỢNG nhé !!
Thanks for SHARE !
Nguồn: Nguyễn Thành Tiến
- 00:09
- 0 Comments
Ca dao có câu "Đã mang lấy nghiệp vào thân, thì đừng có trách trời gần trời xa". Sáng mùng 6 Tết, chúng ta cùng nhau đọc bài viết này nhé. Đây là bài viết cuối cùng của loạt bài viết dịp Tết để ngày mai, chúng ta bắt đầu bước vào công việc tốt nhất. TnBS sẽ đóng cửa đi du xuân trong 1 tháng và sẽ mở lại vào tháng sau.
Chúc các bạn có 1 tư duy đúng với đời.
------------------------------------------
Người biết chữ, hãy đọc dù chỉ 1 lần
1. Nếu như Mr Bean là cây hài số 1 bên phương Tây thì Châu Tinh Trì (Stephen Chow) là vua hài của phương Đông. Anh là diễn viên, đạo diễn và chủ hãng phim Thái Tinh, chủ chuỗi fastfood, thương hiệu nước hoa, thời trang và một vài toà nhà ở Hongkong. Forbes HK ước tính tài sản của anh khoảng 300 triệu đô la Mỹ và hiện anh đã bí mật chuyển phần lớn sang quỹ từ thiện, bản thân vẫn ăn cơm bình dân và đeo khẩu trang đi xe đạp. Câu chuyện quỳ xuống khi còn trẻ để xin vai diễn của họ Châu, dù là 1 vai quần chúng, khiến bao người phải ngẫm nghĩ. Anh nói, khi cần tôi sẵn sàng làm mọi thứ để được trao cơ hội lao động, đã chọn làm thì chấp nhận tất cả, đã chơi là đánh đổi và trả giá. Một là lên đỉnh vinh quang cao nhất, hai là an phận hạng xoàng, không có "vẻ đẹp người về nhì, vẻ đẹp Á quân Á hậu". (Cái quỳ của họ Châu là thái độ sẵn sàng xả thân để có cơ hội thi thố năng lực, khác với cái quỳ để xin ăn, luồn cúi xu nịnh để được danh lợi của người hèn hạ. Khác nhau về bản chất).
Nếu bạn đã từng đi thực tập sinh hoặc đi làm ở Singapore, Hàn Quốc, Nhật Bản, Israel...thì bạn mới biết, để nhận được một đồng tiền công, các ông chủ tư bản đã vắt kiệt sức mình ra sao, các ông chủ nhỏ đã khôn vặt thế nào, các ông chủ lớn đã khôn khéo ra sao,...Đó là chuyện hơn cả bình thường. Ăn cơm chúa thì phải múa tối ngày, mày không múa thì chúa lạnh lùng giật bát cơm lại, múa chậm bị chửi như tát vô mặt. Xin đừng hụt hẫng. Đó là bài học lớn ghi sâu vô não, để sau này mình làm sếp, mình sẽ áp dụng cái hay của ông này, mình sẽ không hành xử giống ông kia.
Sang Anh sang Mỹ du học, dù là trường top như Harvard, mình sẽ thấy nó chẳng có gì hay ho, cũng chỉ là những kiến thức mình đã biết. Sinh viên không phải lúc nào cũng nằm sõng soài trên bãi cỏ như trong catalogue quảng cáo du học. Quảng cáo mà, chỉ những đứa trẻ ngờ nghệch mới tin là dầu đó gội xong thì tóc suôn mượt như cô người mẫu. Đi học ở nước ngoài, cái người ta cho mình đâu phải là kiến thức mà cứ cắm cúi học và học. Cái cần lĩnh hội là phương pháp TỰ HỌC, văn minh phương Tây, khả năng tự xoay sở, tự thích nghi, cảm giác đắng cay tủi nhục trong những tháng ngày tha hương. Một ngày còn visa sống ở xứ người là một ngày enjoy, chứ không phải đếm ngày đếm tháng rồi hát bài "còn bao lâu, cho thân thôi lưu đày chốn đây" một cách tiêu cực.
Vô một công ty làm, dù là công ty số 1 VN hay số 1 thế giới, mình sẽ thấy không giống như mình tưởng tượng, chán kinh khủng. Mình chỉ nhìn lúc họ party ăn uống, họp hành, sự kiện, bài viết...chứ vô trực tiếp làm mỗi ngày mới biết sự thực. Hoa hậu lộng lẫy qua trang điểm và ánh đèn sân khấu, cứ vô phòng ngủ của cổ sẽ biết nhan sắc thật. Ông A bà B trên báo thấy giàu có lung linh, thì cứ làm việc rồi biết họ đối xử thế nào, tiền bạc là cái dễ thấy nhất. Mà đối xử thế nào thì đều là bình thường, người đủ triết học sẽ nhận ra TỐT HAY XẤU chẳng qua chỉ là nhận định riêng trong 1 giai đoạn ngắn. Hụt hẫng, chán nản, tụt mood là cảm giác chỉ có ở những đứa trẻ con. AI CHO MÌNH VỠ MỘNG SỚM CHÍNH LÀ THẦY TỐT. Ngay cả bản thân mình cũng có lúc suy nghĩ và hành động không tốt đẹp mấy, THÌ NGƯỜI TA CŨNG RỨA. Khi nào bạn biết "nhân vô thập toàn", cứ 1 người có bản chất lương thiện là được chấp nhận, thì khi đó bạn thực sự lớn lên.
Nếu 1 lần được trao cơ hội (nhất là cơ hội nghề nghiệp), nhất định phải làm đến "khô máo". Có thể mình không thành công, vì năng lực không phù hợp, nhưng cảm giác gắng sức mỗi ngày để leo tới đỉnh núi là trải nghiệm quý báu. Thi đấu thể thao, mục đích là để chinh phục đỉnh núi của sự thách thức, chứ không chỉ là để cho khoẻ.
2. Châu Tinh Trì có nói, để có danh có phận, bạn phải vượt qua cái ngại ngùng cố hữu hay sĩ diện của dân châu Á, mình vô danh, có ai biết đâu mà. Đừng để cái tôi lớn mà hỏng cuộc đời đi. Hạ thấp mình xuống, để người ta cho mình cơ hội. Chảnh chảnh, cứ nghĩ mình ngon, rồi sau mới thấy thất bại toàn tập, chưa giàu đã già, KHÔNG CÓ THỜI GIAN SỬA LỖI. Mình chả là gì trong 7.5 tỷ người trên trái đất này dù từng giỏi nhất trường cấp 3, nhất trường ĐH, giải nhất toàn quốc, từ nhỏ được bao nhiêu người khen giỏi khen đẹp. VN là 1 chấm nhỏ xíu trên bản đồ thế giới, nhất VN có là gì với thế giới đâu. Mình đến hay đi, thế giới không có gì khác biệt. Ngày bạn chết, trái đất vẫn quay, người ta vẫn sống, mọi thứ vẫn như cũ, bồ cũ sẽ có người yêu mới. Bạn rời công ty, người ta sẽ thuê người mới, chứ không có doanh nghiệp nào đóng cửa vì nhân sự nghỉ việc. Chỉ có cái tôi mình to đùng, nghĩ tới nghĩ lui và suy diễn phức tạp khiến bạn mất cơ hội (hiện bạn đang nghĩ là MÌNH SẼ CHO NÓ BIẾT MẶT). Mặt bạn có mấy tỷ người biết mà bạn tự ái (mà bạn đang nghĩ là tự trọng), bạn nổi giận, bạn tụt mood hay tụt cái gì thì kệ bạn. Người ta chỉ vinh danh người có thành tựu. Mình ngồi đó mà "em ngại, em thấy sao sao, em cho rằng, em rút lui vì đó là chỗ em không thích, vai này em không thèm diễn, job này em không thèm làm, chỗ này em không thèm ở, phải X thì em mới Y"...thì sẽ có người khác trám vào ngay, nhân loại đông như kiến cỏ. Cứ lên lầu cao nhìn xuống phố thì sẽ thấy người lúc nhúc trên đường. Mình có là ai, là ai?
Những tuổi trẻ biết cúi đầu, hạ cái tôi càng thấp thì càng trưởng thành nhanh chóng. Tiếp viên Japan Airlines quỳ xuống đưa thuốc nếu hành khách bị say máy bay. Cả đoàn tiếp viên đứng múa dỗ 1 đứa trẻ đang khóc. Khách vừa đại tiện bẩn thỉu trong toilet, những cô gái xinh đẹp đó lao vào ngay để chà rửa, tay cầm giấy lau phân còn dính trên bồn, chả thấy gớm gì. Đó là nghề nghiệp của người phục vụ, phải làm tốt trách nhiệm, phải yêu nghề. Rồi xuống phố, sang trọng giàu có thế nào, hộ chiếu Nhật Bản được miễn visa bao nhiêu nước không biết, nhưng khi làm thì phải dấn thân. Còn tiếp viên nhiều hãng cứ hất mặt lên trời, làm phục vụ mà cứ sợ người khác coi thường, thấy mệt. Đi làm sale bị khách chửi đuổi mà chán nản buồn rầu thì do sĩ diện quá, cái tôi lớn quá. Nhận 1 vị trí mà không làm tròn nhiệm vụ thì mới đáng trách. Quỳ chỉ là 1 động tác biểu hiện I CAN DO EVERYTHING. Quỳ xin cơ hội lao động không hề nhục, chỉ có quỳ để xin ăn mới bị khinh khi.
3. Cứ không phạm pháp hay hại người, là mình OK làm. Cha mẹ mình không là doanh nhân có nhà máy xí nghiệp, bản thân không có trí óc siêu việt để có thể tự tạo ra cơ hội, phải đổi não. Lao ra đường nhặt rác nhặt phân, quỳ xuống để sau này đứng thẳng lên, cúi đầu lúc trẻ để về già ngẩng cao. Những ông chủ tiệm nail lớn nhất ở Mỹ ở Anh, có tài sản hàng triệu đô la, Tết đi du thuyền sang trọng mấy chục ngàn đô, nhưng quay về tiệm, họ sẵn sàng quỳ xuống ngồi giũa móng chân thúi quắc của khách hàng để lấy vài chục đô. CỨ CÓ THÀNH TỰU, CÓ TIỀN THÌ TỰ ĐỘNG ĐỜI PHÂN LOẠI. Chủ hãng kềm lớn từng mài kềm trên phố. Lý Gia Thành từng dọn toilet. Cô chủ một ngân hàng lớn từng đi làm ô sin. Việt Vương Câu Tiễn, Tôn Tẫn nếm phân, Hàn Tín luồn háng, mật đắng cỡ nào cũng nếm, gai đau cỡ nào cũng có thể nằm lên. Nói em sẵn sàng nếm mật nằm gai, mà mùi thức ăn này nồng quá em ăn không vô, chỗ ngủ này nóng quá, chỗ làm kia buồn quá, bà kia nhìn mặt không ưa, ông kia nhìn thấy sợ, em không cảm thấy thoải mái....thì thôi xin chia buồn cùng em. Em chắc chắn sẽ nằm trong đám đông một đời chật vật dưới chân núi. Đỉnh vinh quang chỉ dành cho người có năng lực thích nghi đạt MAX, cái tôi đạt MIN.
Vứt cái tôi qua một bên thì mới hoà hợp được với người khác. Mình nghĩ "gì thì gì chứ mình không bao giờ quỳ, có cho thì mình cũng không thèm,..." thì sẽ có người khác thèm. "Ai quỳ mà được cơ hội thi thố tài năng thì nhục nhã, kệ họ, tôi không quan tâm" thì chỉ là lý do nguỵ biện cho sự bất tài và cái tôi lớn của mình mà thôi, chứ trong lòng vẫn "quan tâm thấy mẹ", "thèm chết cha" luôn, tại vì sĩ diện quá mà không có. Cái QUỲ của Châu Tinh Trì ở đây chính là THÁI ĐỘ với đời. Người trong lý thuyết đi ra thường sẽ không thể hiểu được cho đến khi bị đời trét phân lên mặt (lý do các doanh nghiệp cực sợ sinh viên mới ra trường, đặc biệt đứa được cha mẹ chu cấp đều đặn tiền hàng tháng đi học ĐH mà không bươn trải làm thêm). Thái độ quyết định sự thành công chứ không phải IQ EQ PQ gì sất ráo. Thái độ luôn quan trọng hơn so với trình độ, đến tuổi nào đó bạn mới hiểu ra thì đã quá già.
NẾU CHỈ CÓ 1 CƠ HỘI MÀ TỚI 2 NGƯỜI CẦN, THÌ HÃY CHO NGƯỜI TRẺ ĐANG QUỲ XUỐNG. Có mỗi động tác quỳ xuống mà không làm được, không dám làm, không chịu làm, thì đừng nói chi chữ PHỤNG SỰ, CỐNG HIẾN, DẤN THÂN, LÝ TƯỞNG SỐNG, SỨ MẠNG CUỘC ĐỜI. Người không có triết lý sống trên đời thì nhàn nhạt, vô vị như nước ốc. Gặp người có cái tôi to đùng thì thôi đừng bàn chuyện kinh bang tế thế (kinh tế) với họ.
Hãy để họ tiếp tục lớn lên.
Chúc các bạn có 1 tư duy đúng với đời.
------------------------------------------
Người biết chữ, hãy đọc dù chỉ 1 lần
1. Nếu như Mr Bean là cây hài số 1 bên phương Tây thì Châu Tinh Trì (Stephen Chow) là vua hài của phương Đông. Anh là diễn viên, đạo diễn và chủ hãng phim Thái Tinh, chủ chuỗi fastfood, thương hiệu nước hoa, thời trang và một vài toà nhà ở Hongkong. Forbes HK ước tính tài sản của anh khoảng 300 triệu đô la Mỹ và hiện anh đã bí mật chuyển phần lớn sang quỹ từ thiện, bản thân vẫn ăn cơm bình dân và đeo khẩu trang đi xe đạp. Câu chuyện quỳ xuống khi còn trẻ để xin vai diễn của họ Châu, dù là 1 vai quần chúng, khiến bao người phải ngẫm nghĩ. Anh nói, khi cần tôi sẵn sàng làm mọi thứ để được trao cơ hội lao động, đã chọn làm thì chấp nhận tất cả, đã chơi là đánh đổi và trả giá. Một là lên đỉnh vinh quang cao nhất, hai là an phận hạng xoàng, không có "vẻ đẹp người về nhì, vẻ đẹp Á quân Á hậu". (Cái quỳ của họ Châu là thái độ sẵn sàng xả thân để có cơ hội thi thố năng lực, khác với cái quỳ để xin ăn, luồn cúi xu nịnh để được danh lợi của người hèn hạ. Khác nhau về bản chất).
Nếu bạn đã từng đi thực tập sinh hoặc đi làm ở Singapore, Hàn Quốc, Nhật Bản, Israel...thì bạn mới biết, để nhận được một đồng tiền công, các ông chủ tư bản đã vắt kiệt sức mình ra sao, các ông chủ nhỏ đã khôn vặt thế nào, các ông chủ lớn đã khôn khéo ra sao,...Đó là chuyện hơn cả bình thường. Ăn cơm chúa thì phải múa tối ngày, mày không múa thì chúa lạnh lùng giật bát cơm lại, múa chậm bị chửi như tát vô mặt. Xin đừng hụt hẫng. Đó là bài học lớn ghi sâu vô não, để sau này mình làm sếp, mình sẽ áp dụng cái hay của ông này, mình sẽ không hành xử giống ông kia.
Sang Anh sang Mỹ du học, dù là trường top như Harvard, mình sẽ thấy nó chẳng có gì hay ho, cũng chỉ là những kiến thức mình đã biết. Sinh viên không phải lúc nào cũng nằm sõng soài trên bãi cỏ như trong catalogue quảng cáo du học. Quảng cáo mà, chỉ những đứa trẻ ngờ nghệch mới tin là dầu đó gội xong thì tóc suôn mượt như cô người mẫu. Đi học ở nước ngoài, cái người ta cho mình đâu phải là kiến thức mà cứ cắm cúi học và học. Cái cần lĩnh hội là phương pháp TỰ HỌC, văn minh phương Tây, khả năng tự xoay sở, tự thích nghi, cảm giác đắng cay tủi nhục trong những tháng ngày tha hương. Một ngày còn visa sống ở xứ người là một ngày enjoy, chứ không phải đếm ngày đếm tháng rồi hát bài "còn bao lâu, cho thân thôi lưu đày chốn đây" một cách tiêu cực.
Vô một công ty làm, dù là công ty số 1 VN hay số 1 thế giới, mình sẽ thấy không giống như mình tưởng tượng, chán kinh khủng. Mình chỉ nhìn lúc họ party ăn uống, họp hành, sự kiện, bài viết...chứ vô trực tiếp làm mỗi ngày mới biết sự thực. Hoa hậu lộng lẫy qua trang điểm và ánh đèn sân khấu, cứ vô phòng ngủ của cổ sẽ biết nhan sắc thật. Ông A bà B trên báo thấy giàu có lung linh, thì cứ làm việc rồi biết họ đối xử thế nào, tiền bạc là cái dễ thấy nhất. Mà đối xử thế nào thì đều là bình thường, người đủ triết học sẽ nhận ra TỐT HAY XẤU chẳng qua chỉ là nhận định riêng trong 1 giai đoạn ngắn. Hụt hẫng, chán nản, tụt mood là cảm giác chỉ có ở những đứa trẻ con. AI CHO MÌNH VỠ MỘNG SỚM CHÍNH LÀ THẦY TỐT. Ngay cả bản thân mình cũng có lúc suy nghĩ và hành động không tốt đẹp mấy, THÌ NGƯỜI TA CŨNG RỨA. Khi nào bạn biết "nhân vô thập toàn", cứ 1 người có bản chất lương thiện là được chấp nhận, thì khi đó bạn thực sự lớn lên.
Nếu 1 lần được trao cơ hội (nhất là cơ hội nghề nghiệp), nhất định phải làm đến "khô máo". Có thể mình không thành công, vì năng lực không phù hợp, nhưng cảm giác gắng sức mỗi ngày để leo tới đỉnh núi là trải nghiệm quý báu. Thi đấu thể thao, mục đích là để chinh phục đỉnh núi của sự thách thức, chứ không chỉ là để cho khoẻ.
2. Châu Tinh Trì có nói, để có danh có phận, bạn phải vượt qua cái ngại ngùng cố hữu hay sĩ diện của dân châu Á, mình vô danh, có ai biết đâu mà. Đừng để cái tôi lớn mà hỏng cuộc đời đi. Hạ thấp mình xuống, để người ta cho mình cơ hội. Chảnh chảnh, cứ nghĩ mình ngon, rồi sau mới thấy thất bại toàn tập, chưa giàu đã già, KHÔNG CÓ THỜI GIAN SỬA LỖI. Mình chả là gì trong 7.5 tỷ người trên trái đất này dù từng giỏi nhất trường cấp 3, nhất trường ĐH, giải nhất toàn quốc, từ nhỏ được bao nhiêu người khen giỏi khen đẹp. VN là 1 chấm nhỏ xíu trên bản đồ thế giới, nhất VN có là gì với thế giới đâu. Mình đến hay đi, thế giới không có gì khác biệt. Ngày bạn chết, trái đất vẫn quay, người ta vẫn sống, mọi thứ vẫn như cũ, bồ cũ sẽ có người yêu mới. Bạn rời công ty, người ta sẽ thuê người mới, chứ không có doanh nghiệp nào đóng cửa vì nhân sự nghỉ việc. Chỉ có cái tôi mình to đùng, nghĩ tới nghĩ lui và suy diễn phức tạp khiến bạn mất cơ hội (hiện bạn đang nghĩ là MÌNH SẼ CHO NÓ BIẾT MẶT). Mặt bạn có mấy tỷ người biết mà bạn tự ái (mà bạn đang nghĩ là tự trọng), bạn nổi giận, bạn tụt mood hay tụt cái gì thì kệ bạn. Người ta chỉ vinh danh người có thành tựu. Mình ngồi đó mà "em ngại, em thấy sao sao, em cho rằng, em rút lui vì đó là chỗ em không thích, vai này em không thèm diễn, job này em không thèm làm, chỗ này em không thèm ở, phải X thì em mới Y"...thì sẽ có người khác trám vào ngay, nhân loại đông như kiến cỏ. Cứ lên lầu cao nhìn xuống phố thì sẽ thấy người lúc nhúc trên đường. Mình có là ai, là ai?
Những tuổi trẻ biết cúi đầu, hạ cái tôi càng thấp thì càng trưởng thành nhanh chóng. Tiếp viên Japan Airlines quỳ xuống đưa thuốc nếu hành khách bị say máy bay. Cả đoàn tiếp viên đứng múa dỗ 1 đứa trẻ đang khóc. Khách vừa đại tiện bẩn thỉu trong toilet, những cô gái xinh đẹp đó lao vào ngay để chà rửa, tay cầm giấy lau phân còn dính trên bồn, chả thấy gớm gì. Đó là nghề nghiệp của người phục vụ, phải làm tốt trách nhiệm, phải yêu nghề. Rồi xuống phố, sang trọng giàu có thế nào, hộ chiếu Nhật Bản được miễn visa bao nhiêu nước không biết, nhưng khi làm thì phải dấn thân. Còn tiếp viên nhiều hãng cứ hất mặt lên trời, làm phục vụ mà cứ sợ người khác coi thường, thấy mệt. Đi làm sale bị khách chửi đuổi mà chán nản buồn rầu thì do sĩ diện quá, cái tôi lớn quá. Nhận 1 vị trí mà không làm tròn nhiệm vụ thì mới đáng trách. Quỳ chỉ là 1 động tác biểu hiện I CAN DO EVERYTHING. Quỳ xin cơ hội lao động không hề nhục, chỉ có quỳ để xin ăn mới bị khinh khi.
3. Cứ không phạm pháp hay hại người, là mình OK làm. Cha mẹ mình không là doanh nhân có nhà máy xí nghiệp, bản thân không có trí óc siêu việt để có thể tự tạo ra cơ hội, phải đổi não. Lao ra đường nhặt rác nhặt phân, quỳ xuống để sau này đứng thẳng lên, cúi đầu lúc trẻ để về già ngẩng cao. Những ông chủ tiệm nail lớn nhất ở Mỹ ở Anh, có tài sản hàng triệu đô la, Tết đi du thuyền sang trọng mấy chục ngàn đô, nhưng quay về tiệm, họ sẵn sàng quỳ xuống ngồi giũa móng chân thúi quắc của khách hàng để lấy vài chục đô. CỨ CÓ THÀNH TỰU, CÓ TIỀN THÌ TỰ ĐỘNG ĐỜI PHÂN LOẠI. Chủ hãng kềm lớn từng mài kềm trên phố. Lý Gia Thành từng dọn toilet. Cô chủ một ngân hàng lớn từng đi làm ô sin. Việt Vương Câu Tiễn, Tôn Tẫn nếm phân, Hàn Tín luồn háng, mật đắng cỡ nào cũng nếm, gai đau cỡ nào cũng có thể nằm lên. Nói em sẵn sàng nếm mật nằm gai, mà mùi thức ăn này nồng quá em ăn không vô, chỗ ngủ này nóng quá, chỗ làm kia buồn quá, bà kia nhìn mặt không ưa, ông kia nhìn thấy sợ, em không cảm thấy thoải mái....thì thôi xin chia buồn cùng em. Em chắc chắn sẽ nằm trong đám đông một đời chật vật dưới chân núi. Đỉnh vinh quang chỉ dành cho người có năng lực thích nghi đạt MAX, cái tôi đạt MIN.
Vứt cái tôi qua một bên thì mới hoà hợp được với người khác. Mình nghĩ "gì thì gì chứ mình không bao giờ quỳ, có cho thì mình cũng không thèm,..." thì sẽ có người khác thèm. "Ai quỳ mà được cơ hội thi thố tài năng thì nhục nhã, kệ họ, tôi không quan tâm" thì chỉ là lý do nguỵ biện cho sự bất tài và cái tôi lớn của mình mà thôi, chứ trong lòng vẫn "quan tâm thấy mẹ", "thèm chết cha" luôn, tại vì sĩ diện quá mà không có. Cái QUỲ của Châu Tinh Trì ở đây chính là THÁI ĐỘ với đời. Người trong lý thuyết đi ra thường sẽ không thể hiểu được cho đến khi bị đời trét phân lên mặt (lý do các doanh nghiệp cực sợ sinh viên mới ra trường, đặc biệt đứa được cha mẹ chu cấp đều đặn tiền hàng tháng đi học ĐH mà không bươn trải làm thêm). Thái độ quyết định sự thành công chứ không phải IQ EQ PQ gì sất ráo. Thái độ luôn quan trọng hơn so với trình độ, đến tuổi nào đó bạn mới hiểu ra thì đã quá già.
NẾU CHỈ CÓ 1 CƠ HỘI MÀ TỚI 2 NGƯỜI CẦN, THÌ HÃY CHO NGƯỜI TRẺ ĐANG QUỲ XUỐNG. Có mỗi động tác quỳ xuống mà không làm được, không dám làm, không chịu làm, thì đừng nói chi chữ PHỤNG SỰ, CỐNG HIẾN, DẤN THÂN, LÝ TƯỞNG SỐNG, SỨ MẠNG CUỘC ĐỜI. Người không có triết lý sống trên đời thì nhàn nhạt, vô vị như nước ốc. Gặp người có cái tôi to đùng thì thôi đừng bàn chuyện kinh bang tế thế (kinh tế) với họ.
Hãy để họ tiếp tục lớn lên.
- 08:55
- 0 Comments
- Tích thì hiền văn, hối nhữ truân truân, tập vận tăng quảng, đa kiến đa văn.
Lời hay thuở trước, răn dạy chúng ta, theo vần cóp nhặt, hiểu biết rộng ra.
- Quan kim nghi giám cổ, vô cổ bất thành kim.
Xem nay nên xét xa xưa, ngày xưa chẳng có thì giờ có đâu.
- Tri kỷ tri bỉ , tương tâm tỷ tâm.
Biết mình phải biết người ta, đem lòng mình để suy ra lòng người.
- Tửu phùng tri kỷ ẩm, thi hướng hội nhân ngâm.
Gặp người tri kỷ ta nâng cốc, thơ chỉ bình ngâm mới bạn hiền.
- Tương thức mãn thiên hạ, tri tâm năng kỷ nhân.
Đầy trong thiên hạ người quen biết, tri kỷ cùng ta được mấy người.
- Tương phùng hảo tự sơ tương thức, đáo lão chung vô oán hận tâm.
Gặp lại vui như ngày mới biết, chẳng chút ăn năn trọn tới già.
- Cận thủy tri ngư tính, cận sơn thức điểu âm
Gần nước biết tính cá, gần núi hiểu tiếng chim
- Dị trướng dị thoái sơn khê thủy, dị phản dị phúc tiểu nhân tâm.
Đầy nhanh rút chóng suối rừng, dễ dàng tráo trở là lòng tiểu nhân.
- Vận khứ kim thành thiết, thời lai thiết tự kim.
Ðộc thư tu dụng ý, nhứt tự trị thiên kim.
Vận hội lỡ làng vàng hoá sắt, thời cơ may mắn sắt như vàng.
Đọc sách nghiền ngẫm kỹ càng, một chữ đáng giá nghìn vàng hỡi ai.
- Phùng nhân thả thuyết tam phân thoại, vị khả toàn phao nhứt phiến tâm.
Gặp nhau trò chuyện đôi câu, chớ nên gan ruột gót đầu phơi ra.
- Hữu ý tài hoa hoa bất phát, vô tâm sáp liễu liễu thành âm.
Dụng ý trồng hoa hoa chẳng mọc, vô tâm cắm liễu liễu lên um.
- Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhơn tri diện bất tri tâm.
Hổ vẽ da khó vẽ xương, con người biết mặt biết lòng làm sao.
- Tiền tài như phấn thổ, nhân nghĩa trị thiên kim.
Tiền của như đất bên đàng, nhân nghĩa mới thực ngàn vàng trong tay.
- Lưu thủy hạ than phi hữu ý, bạch vân xuất tụ bản vô tâm.
Nước trôi cuối bãi đâu tình ý, mây tụ đầu non vốn tự nhiên.
- Đương thời nhược bất đăng cao vọng, thùy tín đông lưu hải dương thâm.
Chẳng đứng cao để ngắm trông, nào ai tin được biển Đông sâu vời.
- Lộ dao tri mã lực, sự cửu kiến nhân tâm.
Đường xa biết sưc ngựa tài, việc lâu mới thấy lòng người dở hay.
- Lưỡng nhân nhất ban tâm, hữu tiền kham mãi kim.
Hai người khi đã thật lòng, có tiền nên sắm vàng ròng chả sao.
18 Nhất nhân nhất ban tâm, vô tiền khan mãi châm.
Mỗi người một dạ khác nhau, không tiền cũng cố mà cầu mua kim.
19 Tương kiến dị đắc hảo, cửu trụ nan vi nhơn.
Mới gặp nhau tốt dễ dàng, ở lâu chưa hẳn sẵn sàng vì nhau.
20 Mã hành vô lực giai nhân sấu, nhân bất phong lưu chỉ vi bần.
Ngựa không sức chạy do gầy yếu, người chẳng phong lưu chỉ vì nghèo.
21 Nhiêu nhân bất thị si hán, si hán bất hội nhiêu nhân.
Người rộng lượng hẳn không si ngốc, kẻ si ngốc không thể rộng lòng.
22 Thị thân bất thị thân, phi thân khước thị thân.
Chính người thân lại chẳng thân, chẳng người thân lại là thân mới kỳ.
23 Mỹ bất mỹ, hương trung thủy, thân bất thân, cố hương nhân.
Chẳng trong cũng nước ao nhà, chẳng thân cũng khách quê ta đó mà.
24 Oanh hoa do phạ xuân quang lão, khởi khả giáo nhân uổng độ xuân.
Chim, hoa còn sợ ngày xuân hết, chẳng lẽ con người uổng phí xuân.
25 Tương phùng bất ẩm không quy khứ, động khẩu đào hoa dã tiếu nhơn.
Gặp nhau chẳng cất chén mời, hoa đào trước động cười người về không.
26 Hồng phấn giai nhân hưu sử lão, phong lưu lãng tử mạc giáo bần.
Má hồng người đẹp đừng già sớm, du tử hào hoa chớ có nghèo
27 Tại gia bất hội nghinh tân khách, xuất ngoại phương tri thiểu chủ nhân.
Ở nhà khách khứa chẳng mời, ra ngoài mới biết ít người mời ta.
28 Hoàng kim vô giả, a ngụy vô chân.
Không giả chỉ có vàng ròng, những kẻ nịnh hót đừng mong thật thà.
29 Khách lai chủ bất cố , ưng khủng thị si nhân.
Khách vào chủ chả ngó ngàng, e là kẻ đó thuộc hàng ngây ngô.
30 Bần cư náo thị vô nhân vấn, phú tại thâm sơn hữu viễn thân.
Nghèo ở chợ đông không đứa hỏi, giàu nơi núi thẳm lắm người thăm.
31 Thùy nhân bối hậu vô nhân thuyết, ná cá nhân tiền bất thuyết nhân.
Ai vắng không nói chuyện người, thì trước người khác không ngồi nói ai.
32 Hữu tiền đạo chân ngữ, vô tiền ngữ bất chân.
Có tiền hễ nói người tin, không tiền nói chẳng ai tin câu nào.
33 Bất tín đãn khán diên trung tửu, bôi bôi tiên khuyến hữu tiền nhân.
Cứ xem bữa tiệc rượu mời, chén nào trước cũng chuốc người giàu sang.
34 Náo lý hữu tiền, tĩnh xứ an thân.
Chốn huyên náo dễ kiếm tiền, nơi tĩnh mịch giữ được yên.
35 Lai như phong vũ, khứ tự vi trần.
Đến như ào ạt gió mưa, khi đi sạch bóng như xua bụi trần.
36 Trường giang hậu lãng thôi tiền lãng, thế thượng tân nhân hãn cựu nhân.
Trường giang sóng sau dồn sóng trước, đời người mới phải đuổi theo xưa.
37 Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt, hướng dương hoa mộc tảo phùng xuân.
Lầu gần mặt nước sớm trăng, cây gần ánh nắng chồi xuân nẩy nhiều.
38 Tiên đáo vi quân, hậu đáo vi thần.
Mạc đạo quân hành tảo, cánh hữu tảo hành nhân.
Người đến trước được làm vua, người đến sau phải nhận thua làm thần.
Chớ nói anh đi sớm, còn người đi sớm hơn.
39 Mạc tín trực trung trực, tu phòng nhân bất nhân.
Ngay trong ngay cũng đừng tin vội, mà hãy nên phòng nhân , chẳng nhân,
40 Sơn trung hữu trực thụ, thế thượng vô trực nhân.
Núi rừng còn có cây lên thẳng, ngay thẳng trên đời chẳng có ai.
41 Tự hận chi vô diệp, mạc oán thái dương thiên (lệch lạc).
1
Tự giận cành ta không nảy lá, chớ hờn ánh nắng mặt trời nghiêng.
42 Đại gia đô thị mệnh, bán điểm bất do nhơn.
Tất cả do số mệnh, chút đỉnh chẳng do người.
43 Nhất niên chi kế tại ư xuân, nhất nhật chi kế tại ư dần.
Một năm lo liệu từ xuân, một ngày tính toán từ Dần tính ra.
44 Nhất gia chi kế tại ư hòa, nhất sinh chi kế tại ư cần.
Một nhà mạnh phải thuận hoà, một đời muốn sướng phải lo chuyên cần.
45 Trách nhân chi tâm trách kỷ, thứ kỷ chi tâm thứ nhân [恕 thứ: Suy bụng ta ra bụng người. Luận ngữ : Tử Cống vấn viết : Hữu nhất ngôn nhi khả dĩ chung thân hành chi giả hồ ? Tử viết : Kỳ thứ hồ ! Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân Ông Tử Cống hỏi rằng : Có một chữ nào mà có thể trọn đời mình làm theo chăng ? Đức Khổng Tử đáp : Có lẽ là chữ thứ chăng ? Cái gì mà mình không muốn thì đừng làm cho người khác.]
Lấy trách người để trách mình, lấy thứ mình để thứ tình cho nhau.
46 Thủ khẩu như bình, phòng ý như thành.
Giữ miệng như giữ lục bình, sảy tay rơi vỡ tan tành còn chi.
Giữ ý như giữ thành trì, để giặc vào lọt còn chi là thành.
47 Ninh khả nhân phụ ngã, thiết mạc ngã phụ nhân.
Thà cho người phụ bạc ta, nhất thiết không thể là ta phụ người.
48 Tái tam tu trọng sự, đệ nhất mạc khi tâm.
Việc làm ba bẩy đắn đo, một lần cũng chẳng tự cho dối lòng.
49 Hổ sinh do khả cận, nhân thục bất kham thân.
Hổ lạ còn hay gần gũi được, người quen chưa hẳn đã là thân.
50 Lai thuyết thị phi giả, tiện thị thị phi nhân.
Những người đến nói điều kia nọ, chính ấy con người thích nọ kia.
51 Viễn thủy nan cứu cận hỏa, viễn thân bất như cận lân.
Nước xa khó chữa cháy gần, người thân xa kém hương lân gần kề.
52 Hữu trà hữu tửu đa huynh đệ, cấp nạn hà tằng kiến nhất nhân.
Sẵn chè rượu lắm bạn bè, đến khi gặp nạn chẳng hề thấy ai.
53 Nhân tình tự chỉ trương trương bạc, thế sự như kỳ cục cục tân.
Tình người tựa giấy tờ tờ mỏng, việc thế như cờ ván ván thay.
54 Sơn trung dã hữu thiên niên thụ, thế thượng nan phùng bách tuế nhân.
Núi có cây sống ngàn năm, trên đời ít gặp cụ trăm tuổi già.
55 Lực vi hưu phụ trọng, ngôn khinh mạc khuyến nhân.
Sức hèn chớ vác nặng nhiều, nói không trọng lượng chớ điều khuyên ai.
56 Vô tiền hưu nhập chúng, tao nạn mạc tầm thân.
Không tiền chớ đến chỗ đông, gặp nạn chớ đến cậy trông thân tình.
57 Bình sinh mạc tác trứu my sự, thế thượng ưng vô thiết xỉ nhân.
Việc làm không có trau mày nghĩ, cuộc sống đâu có kẻ nghiến răng.
58 Sĩ giả quốc chi bảo, nho vi tịch thượng trân.
Kẻ sĩ, nước nhà xem vốn quý, muôn đời, thiên hạ trọng nhà nho.
59 Nhược yếu đoạn tửu pháp, tỉnh nhãn khán túy nhân.
Muốn tìm thuốc chữa nghiện, khi tỉnh xem người say.
60 Cầu nhân tu cầu anh hùng hán,tế nhân tu tế cấp thì vô.
Cầu người chọn mặt anh hùng, giúp người giúp lúc bần cùng khốn nguy.
61 Khát thời nhất trích như cam lộ, túy hậu thiêm bôi bất như vô.
Khi khát một giọt như nước thánh, đã say thêm chén chẳng bằng không.
62 Cửu trú lệnh nhân tiện, bần lai thân dã sơ.
Người ở nhờ lâu thành rẻ rúng, nghèo đến nhà thân cũng hóa sơ.
63 Tửu trung bất ngữ chân quân tử, tài thượng phân minh đại trượng phu.
Rượu say không nói là quân tử, tiền của phân minh ấy trượng phu.
64 Xuất gia như sơ, thành Phật hữu dư.
Tu hành sau trước như nhau, thì thành chính quả hoả hầu có dư.
65 Tích kim thiên lượng, bất như minh giải kinh thư.
Vàng đầy ngàn lạng để dành, không bằng thấu tỏ rõ rành sách kinh.
66 Dưỡng tử bất giáo như dưỡng lư, dưỡng nữ bất giáo như dưỡng trư.
Nuôi trai chẳng dạy, nuôi lừa; nuôi gái chẳng dạy chẳng thà nuôi heo.
67 Hữu điền bất canh thương lẫm hư, hữu thư bất độc tử tôn ngu.
Có ruộng chẳng gắng cấy cày, kho không để chịu tháng ngày thiếu ăn.
Có sách chẳng cố học chăm, con cháu ngu dốt có gì sai đâu.
68 Thương lẫm hư hề tuế nguyệt phạp, tử tôn ngu hề lễ nghĩa sơ.
Nghĩa như câu trên
69 Đồng quân nhất dạ thoại, thắng độc thập niên thư.
Cùng anh trò chuyện một đêm, còn hơn đọc sách mười năm miệt mài.
70 Nhân bất thông kim cổ, mã ngưu như khâm cư.
Người không thông hiểu xưa nay, khác nào trâu ngựa được may áo quần.
71 Mang mang tứ hải nhân vô số, ná cá nam nhi thị trượng phu.
Con người vô số trên đời, mấy trang nam tử đáng người trượng phu.
72 Bạch tửu nhưỡng thành diên hảo khách, hoàng kim tán tận vị thu thư.
Rượu ngon thiết bạn tâm đầu, vàng mười tiêu hết mong mua sách về.
73 Cứu nhân nhất mệnh, thắng tạo thất cấp phù đồ.
Dù xây bảy cấp phù đồ, không bằng làm phúc cứu cho một người.
74 Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư.
Cổng thành bị cháy một khi, ao cá bỗng bị vạ lây bất ngờ.
75 Đình tiền sanh thụy thảo, hảo sự bất như vô.
Trước sân dù mọc cỏ thơm, tốt lành có chuyện chẳng hơn thanh nhàn.
76 Dục cầu sanh phú quý, tu hạ tử công phu.
Muốn tìm phú quý lâu dài, phải chịu gian khổ miệt mài công phu.
77 Bách niên thành chi bất túc, nhất đán hoại chi hữu dư.
Trăm năm chưa đủ làm xong,còn như huỷ hoại chỉ trong sớm chiều.
78 Nhân tâm tự thiết, quốc pháp như lô.
Lòng người như sắt như gang, luật pháp lò lửa luyện nên rắn mềm.
79 Thiện hóa bất túc, ác hóa hữu dư.
Hoá trở nên tốt khó thay, biến thành ra xấu được ngay tức thì.
80 Thủy thái thanh tắc vô ngư, nhân thái khẩn tắc vô trí.
Nước quá trong cá chẳng còn, người quá nóng vội trí khôn kém nhiều.
81 Tri giả giảm bán, tỉnh giả toàn vô.
Người biết nếu giảm một nửa, kẻ khôn không biết tìm đâu bây giờ.
82 Tại gia do phụ, xuất giá tòng phu.
Ở nhà vâng ý mẹ cha, đến khi xuất giá thì ta theo chồng
83 Si nhân úy phụ, hiền nữ kính phu.
Kẻ ngốc sợ vợ đủ điều, gái ngoan hiền thục kính yêu người chồng.
84 Thị phi chung nhật hữu, bất thính tự nhiên vô.
Chuyện thị phi suốt ngày sẵn có, chẳng để tai nó tự như không.
85 Ninh khả chính nhi bất túc, bất khả tà nhi hữu dư.
Thà rằng chính trực mà thiếu thốn, chứ không khuất tất để dư thừa.
86 Ninh khả tín kỳ hữu, bất khả tín kỳ vô.
Hãy cứ tin vào điều đã có, chẳng nên tin tưởng chỗ không đâu.
87 Trúc li mao xá phong quang hảo, đạo viện tăng phòng tổng bất như.
Giậu tre nhà lá quang cảnh đẹp, đạo quán tăng phòng vẫn kém xa.
88 Mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cưỡng cầu.
Số mà đã có ắt nên, số mà không có cầu xin làm gì.
89 Đạo viện nghinh tiên khách, thư đường ẩn tướng nho.
Nơi đạo viện đón khách tiên, chốn thư đường ẩn bậc hiền tướng nho.
90 Đình tài thê phượng trúc, trì dưỡng hóa long ngư.
Sân trồng cây trúc cho phượng đỗ, ao chứa thần ngư đợi hoá rồng.
91 Kết giao tu thắng kỷ, tự ngã bất như vô.
Kết bạn chọn kẻ hơn ta, nếu như ta cũng chẳng thà bằng không.
92 Đãn khán tam ngũ nhật, tương kiến bất như vô.
Những để mắt xem dăm bảy bữa, lần đầu mới gặp cũng như không.
93 Nhân tình tự thủy phân cao hạ, thế sự như vân nhậm quyển thư .
Tình người mực nước thấp cao, việc thế mây trôi cuốn vào trải ra.
94 Hội thuyết thuyết đô thị, bất hội thuyết vô lễ.
Người hay càng nói càng hay, người dở cất miệng biết ngay dở òm.
95 Ma đao hận bất lợi, đao lợi thương nhân chỉ.
Mài dao chỉ giận dao không sắc, dao sắc coi chừng dễ đứt tay.
96 Cầu tài hận bất đắc, tài đa hại tự kỷ.
Cầu tài chỉ lo không nhiều của, của nhiều dễ hại đến mình ngay.
97 Tri túc thường túc, chung thân bất nhục.
Biết đủ thường hãy tạm vừa, suốt đời không thể bao giờ nhục thân.
98 Tri chỉ thường chỉ, chung thân bất sỉ.
Biết dừng thường hãy dừng tay, trọn đời ta trách được phần hổ ngươi.
99 Hữu phúc thương tài, vô phúc thương kỷ.
Có phúc hao tổn tiền tài, vô phúc thương tổn họa tai đến người.
100 Sai chi hào ly, thất chi thiên lý.
Sai sót một ly, mất đi nghìn dặm.
101 Nhược đăng cao tất tự ti, nhược thiệp viễn tất tự nhĩ.
Lên cao từ thấp mà lên, bơi xa từ chỗ nông quèn mà xa.
102 Tam tư nhi hành, tái tư khả hĩ.
Đắn đo ba bận mới làm, nghĩ kỹ thêm nữa mới mong không nhầm.
103 Sử khẩu bất như tự tẩu, cầu nhân bất như cầu kỷ.
Miệng sai làm lấy còn hơn, nhờ người chẳng tốt nhờ luôn chính mình.
104 Tiểu thời thị huynh đệ, trưởng đại các hương lý.
Nhỏ còn ruột thịt trong nhà, lớn lên mỗi đứa một phương chia lìa.
105 Đố tài mạc đố thực, oán sinh mạc oán tử.
Oán khi sống chớ hờn khi chết,ghen tiền tài chớ ghét miệng ăn.
106 Nhân kiến bạch đầu sân, ngã kiến bạch đầu hỉ.
Người thấy bạc đầu chừng oán giận, ta nay đầu bạc chẳng ưu sầu.
107 Đa thiểu thiếu niên vong, bất đáo bạch đầu tử.
Biết bao nhiêu kẻ còn niên thiếu, đã chết từ khi chửa bạc đầu.
108 Tường hữu phùng, bích hữu nhĩ.
Tường có mạch, vách có tai.
109 Hảo sự bất xuất môn, ác sự truyền thiên lý.
Việc tốt chẳng ra khỏi nhà, việc xấu thì chóng lan ra khắp vùng.
110 Tặc thị tiểu nhơn, trí quá quân tử.
Gian phi là giống tiểu nhân, nói về cơ trí hơn quân tử nhiều.
111 Quân tử cố cùng, tiểu nhân cùng tư lạm hĩ.
Quân tử bền chí lúc cùng, tiểu nhân cùng sẽ lung tung làm càn.
112 Bần cùng tự tại, phú quý đa ưu.
Nghèo khó tự tại thung dung,giàu sang lắm nỗi mông lung ưu sầu.
113 Bất dĩ ngã vi đức, phản dĩ ngã vi cừu.
Chẳng coi ta kẻ làm ơn, mà coi ta ta lại tệ hơn kẻ thù.
114 Ninh hướng trực trung thủ, bất khả khúc trung cầu.
Hướng mình thu nhận nơi ngay thẳng, chẳng cần cầu cạnh chốn cong queo.
115 Nhân vô viễn lự, tất hữu cận ưu.
Làm người chẳng biết lo xa, hẳn là sầu muộn sảy ra cũng gần.
116 Tri ngã giả vi ngã tâm ưu, bất tri ngã giả vị ngã hà cầu.
Hiểu ta thì bảo ta lo, không hiểu ta bảo ta cần làm chi.
117 Tình thiên bất khẳng khứ, chỉ đãi vũ lâm đầu.
Tạnh khô chẳng chịu đi cho, đợi mưa lướt thướt lần mò bước ra.
118 Thành sự mạc thuyết, phúc thủy nan thu.
Làm được việc chớ nói nhiều, nước mà bị đổ khó chiều vét lên.
119 Thị phi chỉ vị đa khai khẩu, phiền não giai nhân cưỡng xuất đầu.
Phiền não đều do ra mặt vội, rắc rối chỉ bởi lắm lời thôi.
120 Nhẫn đắc nhất thời chi khí, miễn đắc bách nhật chi ưu.
Nén được cơn giận nhất thời, bớt đi được nỗi sầu lo trăm ngày.
121 Cận lai học đắc ô quy pháp, đắc súc đầu thì thả súc đầu.
Gần đây học cách con rùa, lúc nào phải rụt thì ta rụt đầu.
122 Cụ pháp triêu triêu lạc, khi công nhật nhật ưu.
Tuân pháp luật dạ nhẹ nhàng, việc công dối trá băn khoăn tối ngày.
123 Nhân sinh nhất thế, thảo sinh nhất xuân.
Con người sinh sống một đời, cỏ cây nảy nở một thời tiết xuân.
124 Bạch phát bất tuỳ lão nhân khứ, khan khan hựu thị bạch đầu ông.
Tóc bạc chẳng bỏ người già, trông qua trông lại thành ông bạc đầu.
125 Nguyệt đáo thập ngũ quang minh thiểu, nhân đáo trung niên vạn sự hưu.
Trăng mười lăm đã chừng bớt sáng, người tuổi trung niên mọi chuyện dừng.
126 Nhi tôn tự hữu nhi tôn phúc, mạc vị nhi tôn tác mã ngưu.
Cháu con có phúc cháu con, chớ vì con cháu mà làm ngựa trâu.
127 Nhân sinh bất mãn bá, thường hoài thiên tuế ưu.
Đời người sống chẳng đầy trăm, thường ôm ấp những ngàn năm lo phiền.
128 Kim triêu hữu tửu kim triêu túy, minh nhật sầu lai minh nhật ưu.
Hôm nay có rượu ta say đã, ngày mai buồn đến ngày mai buồn.
129 Lộ phùng hiểm xứ nan hồi tị, sự đáo đầu lai bất tự do.
Đường đi hiểm trở sao tránh khỏi, sự đã đến rồi khó tự do.
130 Dược năng y giả bệnh, tửu bất giải chân sầu.
Thuốc chữa được bệnh chưa sâu, rượu sao khuây nổi nỗi sầu thấm xương.
131 Nhân bần bất ngữ, thủy bình bất lưu.
Người nghèo biết nói năng chi, mặt nước bằng phẳng sức gì lưu thông.
132 Nhất gia hữu nữ bách gia cầu, nhất mã bất hành bách mã ưu.
Một nhà có gái trăm nhà hỏi, một ngựa không đi trăm ngựa lo.
133 Hữu hoa phương chước tửu, vô nguyệt bất đăng lâu.
Có hoa chuốc rượu vì hoa, trăng kia chẳng mọc lên lầu làm chi.
134 Tam bôi thông đại đạo, nhất túy giải thiên sầu.
Nhấp ba ly tỏ đạo trời, một cơn say giải ngàn đời sầu bi.
135 Thâm sơn tất cánh tàng mãnh hổ, đại hải chung tu nạp tế lưu.
Rừng sâu ẩn chứa loài hổ dữ, biển lớn tận thu mọi nhánh sông.
136 Tích hoa tu kiểm điểm, ái nguyệt bất sơ đầu.
Tiếc hoa nên phải giữ gìn, yêu trăng chớ có chải đầu làm chi.
137 Đại để tuyển tha cơ cốt hảo, bất sát hồng phấn dã phong lưu.
Kén người da thịt mịn màng, chẳng cần trang điểm vẫn là phong lưu.
138 Thụ ân thâm xứ nghi tiên thoái, đắc ý nùng thì tiện khả hưu .
Chỗ ơn sâu nặng nên rút trước, gặp thời đắc ý phải nên thôi.
139 Mạc đãi thị phi lai nhập nhĩ, tòng tiền ân ái phản vi cừu.
Đừng nghe hay dở lọt tai, mà ân ái trước từ nay thành thù.
140 Lưu đắc ngũ hồ minh nguyệt tại, bất sầu vô xứ hạ kim câu.
Giữ được ngũ hồ trăng sáng mãi, chẳng lo không chốn để buông câu.
141 Hưu biệt hữu ngư xứ, mạc luyến thiển than đầu.
Đừng rời nơi có cá, chớ luyến bãi đậu nông.
142 Khứ thì chung tu khứ, tái tam lưu bất trú.
Cần đi phải quyết ra đi, chứ đừng lưu lại chỉ vì mời dai.
143 Nhẫn nhất cú, tức nhất nộ, nhiêu nhất trước, thoái nhất bộ.
Nhịn một câu, nén một giận, tha một lần, lùi một bước
144 Tam thập bất hào, tứ thập bất phú, ngũ thập tương lai tầm tử lộ.
Ba mươi chẳng sang, bốn mươi chẳng giàu, năm mươi sắp sửa tìm đường về cõi âm.
145 Sinh bất nhận hồn, tử bất nhận thi.
Sống chẳng nhận hồn, chết không nhận xác.
146 Phụ mẫu ân thâm chung hữu biệt, phu thê nghĩa trọng dã phân ly.
Cha mẹ ơn sâu còn cách biệt, vợ chồng nghĩa nặng cũng chia phôi.
147 Nhân sinh tự điểu đồng lâm túc, đại hạn lai thời các tự phi.
Người như chim ở chung rừng, khi tai nạn tới đều vùng tự bay.
148 Nhân thiện bị nhân khi, mã thiện bị nhân kỵ.
Người lành tất bị người bắt nạt, ngựa lành ắt bị người ta cưỡi liền.
149 Nhân vô hoạch tài bất phú, mã vô dã thảo bất phì.
Tiền không bất nghĩa sao giàu nổi, ngựa không cỏ tối béo làm sao.
150 Nhân ác nhân phạ thiên bất phạ, nhân thiện nhân khi thiên bất khi.
Kẻ ác người sợ trời không sợ, người hiền người khinh trời chẳng khinh.
151 Thiện ác đáo đầu chung hữu báo, chỉ tranh lai tảo dữ lai trì.
Thiện ác cuối cùng rồi sẽ báo, chỉ còn sớm muộn đó mà thôi.
152 Hoàng hà thượng hữu trừng thanh nhật, khởi khả nhân vô đắc vận thời.
Hoàng hà còn có hôm trong, con người sao thể mãi không gặp thời.
153 Đắc sủng tư nhục, an cư lự nguy.
Được chiều chuộng nghĩ khi bị nhục, sống yên lành lo lúc khốn nguy.
154 Niệm niệm hữu như lâm địch nhật, tâm tâm thường tự quá kiều thì.
Luôn nghĩ khi gặp giặc thù, hằng lo tựa lúc qua cầu chênh vênh.
155 Anh hùng hành hiểm đạo, phú quý tự hoa chi.
Anh hùng ngại chi đi đường hiểm, phú quý tựa như một nhánh hoa.
156 Nhân tình mạc đạo xuân quang hảo, chỉ phạ thu lai hữu lãnh thì.
Tình người chớ bảo như xuân đẹp, chỉ sợ thu sang gió lạnh lùng.
157 Tống quân thiên lý, chung tu nhất biệt.
Tiễn nhau ngàn dặm thẫn thờ, cuối cùng cũng phải có giờ chia tay.
158 Đãn tương lãnh nhãn khán bàng giải, khán nhĩ hoành hành đáo kỷ thì.
Lạnh lùng theo dõi con cua, đi ngang mãi vậy xem bò đến đâu.
159 Kiến sự mạc thuyết, vấn sự bất tri.
Thấy việc chớ nói năng chi, hỏi việc ta chẳng biết gì mà thưa.
160 Nhàn sự hưu quản, vô sự tảo quy.
Việc người chớ quản làm chi, khi không có việc sớm về cho yên.
161 Giả đoạn nhiễm tựu chân hồng sắc, dã bị bàng nhơn thuyết thị phi.
Vải dù nhuộm đúng màu tươi đỏ, cũng bị người ta nói nọ kia.
162 Thiện sự khả tác, ác sự mạc vi.
Việc tốt nên cố, việc xấu đừng làm.
163 Hứa nhân nhất vật, thiên kim bất di.
Hứa người một vật, nghìn vàng chẳng thay.
164 Long sinh long tử, hổ sinh báo nhi.
Trứng rồng lại nở ra rồng, hùm beo lại đẻ ra loài hùm beo.
165 Long du thiển thủy tao hà hí, hổ lạc bình dương bị khuyển khi.
Rồng gặp nước nông tôm bỡn cợt, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
166 Nhất cử thủ đăng long hổ bảng, thập niên thân đáo phượng hoàng trì.
Ngước trông tên bảng hổ treo, mười năm thân đã tới ao phượng hoàng.
167 Thập niên song hạ vô nhân vấn, nhất cử thành danh thiên hạ tri.
Mười năm đèn sách ai hay, thi đỗ thiên hạ biết ngay đến mình.
168 Tửu trái tầm thường hành xứ hữu, nhân sinh thất thập cổ lai hi.
Thông thường nợ rượu nhiều nơi có, người thọ bảy mươi vẫn hiếm mà.
169 Dưỡng nhi đãi lão, tích cốc phòng cơ.
Nuôi con mong cậy lúc già, tích thóc phòng lúc mất mùa thiếu ăn.
170 Kê đồn cẩu trệ chi súc, vô thất kỳ thì.
Những con mèo chó lợn gà, chăm nuôi sinh sản tính ra đúng thì.
171 Sổ khẩu chi gia, khả dĩ vô cơ hĩ.
Nhà vài ba miệng kể chi, quanh năm chẳng có ngại gì thiếu ăn.
172 Thường tương hữu nhật tư vô nhật, mạc bả vô thì đương hữu thì.
Ngày có thường nghĩ ngày không, chớ đợi ngày không mà trông ngày có.
173 Thì lai phong tống Đằng Vương các, vận khứ lôi oanh Tiến Phúc bi.
Vận hết, sét tan bia Tiến Phúc; gặp thời gió thổi các Đằng Vương.
174 Nhập môn hưu vấn vinh khô sự, quan khán dung nhan tiện đắc tri.
Bước vào chớ hỏi nhà may rủi, nhìn ngắm dung nhan biết hết mà.
175 Quan thanh thư lại sấu, thần linh miếu chúc phì.
Quan liêm thư lại cũng gầy, thần thiêng đền miếu chất đầy quả hoa.
176 Tức khước lôi đình chi nộ, bãi khước hổ lang chi uy.
Nén được cơn giận lôi đình, khỏi phải sợ oai lang hổ.
177 Nhiêu nhân toán chi bản, thâu nhân toán chi cơ.
Bao dung là gốc tính toan, chịu thua người mới hoàn toàn trí mưu.
178 Hảo ngôn nan đắc, ác ngữ dị thi.
Lời hay khó được đem làm, lời dở dễ được sẵn sàng thực thi.
179 Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy.
Một lời đã trót nói ra, dẫu rằng bốn ngựa khó mà đuổi theo.
180 Đạo ngô hảo giả thị ngô tặc, đạo ngô ác giả thị ngô sư.
Nói ta hay chính hại ta, nói điều ta dở chính là thầy ta.
181 Lộ phùng hiểm xứ tu đương tị, bất thị tài nhân mạc hiến thi.
Gặp đường hiểm nên tránh đi, không phải người biết đọc thơ làm gì.
182 Tam nhân đồng hành, tất hữu ngã sư, trạch kỳ thiện giả nhi tòng chi, kỳ bất thiện giả nhi cải chi.
Ba người cùng đi, ắt có thầy ta, chọn người lành tốt, cố học cho hay, người không lành tốt, liệu mà sửa ngay.
183 Thiếu tráng bất nỗ lực, lão đại đồ bi thương.
Lúc trẻ không cố sức, già đến những đau thương.
184 Nhân hữu thiện nguyện, thiên tất hựu chi.
Con người mong muốn tốt lành,trời kia ắt hẳn cùng dành giúp cho.
185 Mạc ẩm mão thì tửu, hôn hôn túy đáo dậu.
Chớ có uống rượu sớm mai, lơ mơ dở tỉnh dở say đến chiều.
186 Mạc mạ dậu thì thê, nhứt dạ thụ cô thê.
Cũng đừng mắng vợ buổi hôm, suốt đêm phải chịu nằm không một mình.
187 Chủng ma đắc ma, chủng đậu đắc đậu.
Trồng vừng thị lại hái vừng, trồng đậu hái đậu xin đừng kêu ca.
188 Thiên nhãn khôi khôi, sơ nhi bất lậu.
Lưới trời lồng lộng bao la, tuy là thưa đấy nhưng mà khó chui.
189 Kiến quan mạc hướng tiền, tố khách mạc tại hậu.
Thấy quan chớ nhìn trước, làm khách đừng ở sau.
190 Ninh thiêm nhất đẩu, mạc thiêm nhất khẩu.
Thà thêm một thưng, chớ thêm một miệng.
191 Đường lang bổ thiền, khởi tri hoàng tước tại hậu.
Bọ ngựa rình bắt con ve, biết đâu chim sẻ đang nhè sau lưng.
192 Bất cầu kim ngọc trùng trùng quý, đãn nguyện nhi tôn cá cá hiền.
Chẳng cầu vàng ngọc cho nhiều, chỉ mong con cháu thảy đều hiền lương.
193 Nhất nhật phu thê, bách thế nhân duyên.
Một ngày vợ chồng bén hơi, đó là duyên kiếp trăm đời trước sau.
194 Bách thế tu lai đồng thuyền độ, thiên thế tu lai cộng chẩm miên.
Trăm kiếp tu được chung thuyền, nghìn đời tu được gối giường ngủ chung.
195 Sát nhân nhất vạn, tự tổn tam thiên.
Diệt được một vạn đối phương, tự mình cũng phải tổn thương ba nghìn.
196 Thương nhân nhất ngữ, lợi như đao cát.
Một lời nói hại người ta, không kém bén ngọt như là dao đâm.
197 Khô mộc phùng xuân do tái phát, nhân vô lưỡng độ tái thiếu niên.
Gặp xuân cây héo đâm chồi lại, người chẳng hai lần tuổi thiếu niên.
198 Vị vãn tiên đầu túc, kê minh tảo khán thiên.
Chớm khuya đi ngủ cho mau, sớm mai gà gáy ngắm bầu trời trong.
Tướng tướng hung tiền kham tẩu mã, công hầu đỗ lý hảo xanh thuyền.
Tầm nhìn khanh tướng thường xa rộng, đủ sức thuyền bơi với ngựa phi.
199 Phú nhân tư lai niên, cùng nhân tư nhãn tiền.
Giàu có nghĩ chuyện sang năm, nghèo lo trước mắt xem nhằm vào đâu.
200 Thế thượng nhược yếu nhân tình hảo, xa khứ vật kiện mạc thủ tiền.
Ở đời muốn có tình thân, đông tiền cắc bạc chớ nên cò kè.
201 Tử sinh hữu mệnh, phú quý tại thiên.
Sống chết có số, giàu sang bởi trời.
202 Kích thạch nguyên hữu hỏa, bất kích nãi vô yên.
Đánh đá mới có lửa lên, nếu không đánh đá khói nhen cách nào.
203 Nhân học thủy tri đạo, bất học diệc đồ nhiên.
Học nên người biết thấp cao, nếu người không học biết bao phí hoài.
204 Mạc tiếu tha nhân lão, chung tu hoàn đáo lão.
Chớ cười người khác tóc pha, cuối cùng rồi cũng đến ta da mồi.
205 Đãn năng y bản phận, chung tu vô phiền não.
Nương theo duyên phận mà vui, thì bao phiền não không mời cũng đi.
206 Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo.
Quân tử thích tiền tài, thu dùng theo đạo lý.
207 Trinh phụ ái sắc, nạp chi dĩ lễ.
Gái trinh yêu sắc đẹp, trao gửi đúng lễ nghi.
208 Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Bất thị bất báo, nhật tử vị đáo.
Ở dở gặp dở, ở hay gặp hay; nếu mà chưa gặp, vì chưa đến ngày.
210 Nhân nhi vô tín, bất tri kỳ khả dã.
Người mà không có lòng tin, thì ai biết sẽ làm nên chuyện gì.
211 Nhất nhân đạo hảo, thiên nhân truyền thực.
Một người bảo tốt: để xem; nghìn người bảo tốt mới tin: thật rồi.
212 Phàm sự yếu hảo, tu vấn tam lão.
Muốn cho hoàn hảo việc ta, hãy hỏi ý kiến dăm ba cụ già.
213 Nhược tranh tiểu khả, tiện thất đại đạo.
Cứ mà xét nét cỏn con, những gì đánh mất ắt còn lớn hơn.
214 Niên niên phòng cơ, dạ dạ phòng đạo.
Hàng năm phòng chuyện đói nghèo, hàng đêm phòng chuyện trộm theo vào nhà.
215 Học giả như hòa như đạo, bất học giả như cảo như thảo.
Học như lúa nếp lúa mùa, không học cỏ dại cỏ khô ích gì
216Ngộ ẩm tửu thì tu ẩm tửu, đắc cao ca xứ thả cao ca.
Gặp nơi cần uống nên nâng chén, vui chốn hoà ca hãy hát vang.
217 Nhân phong xuy hỏa, dụng lực bất đa.
Nhân gió thổi lửa, dùng sức không nhiều.
218 Bất nhân ngư phụ dẫn, chẩm đắc kiến ba đào.
Ông chài nếu chẳng đưa đường,thì sao thấy biển sóng nhường ấy cao.
219 Vô cầu đáo xứ nhân tình hảo, bất ẩm tòng tha tửu giá cao.
Không cầu mọi chốn tình người tốt, chớ uống theo ai giá rượu cao.
220 Tri sự thiểu thì phiền não thiểu, thức nhân đa xứ thị phi đa.
Chuyện ít phiền não ít theo, biết nhiều người lắm càng nhiều thị phi.
221 Nhập sơn bất phạ thương nhân hổ, chỉ phạ nhân tình lưỡng diện đao.
Chẳng lo vào núi hổ vồ, như dao hai mặt đáng lo tình người.
222 Cường trung cánh hữu cường trung thủ, ác nhân tu dụng ác nhân ma.
Người ác nên dùng người ác trị, hung cường còn kẻ hung cường hơn.
223 Hội sử bất tại gia hào phú, phong lưu bất dụng trước y đa.
Khéo xử đâu phải phú gia, đâu nhiều quần áo mới là phong lưu.
224 Quang âm tự tiễn, nhật nguyệt như thoa.
Thời gian như tên bắn, ngày tháng tựa thoi đưa.
225 Thiên thời bất như địa lợi, địa lợi bất như nhân hòa.
Thiên thời kém địa lợi xa, địa lợi lại kém nhân hoà xa hơn.
226 Hoàng kim vị vi quý, an lạc trị tiền đa.
Vàng nén phải đâu là quý giá, yên vui ấy mới thực ngàn vàng.
227 Thế thượng vạn ban giai hạ phẩm, tư lượng duy hữu độc thư cao.
Mọi nghề đều kém trên đời, duy có đọc sách ấy thời thanh cao.
228 Thế gian hảo ngữ thư thuyết tận, thiên hạ danh sơn tăng chiếm đa.
Lời hay sách chép từng pho, danh sơn thiên hạ thầy tu chiếm nhiều.
229 Vi thiện tối lạc, vi ác nan đào.
Làm điều thiện rất sướng vui, làm việc ác tránh lưới trời được sao.
230 Dương hữu quỵ nhũ chi ân, nha hữu phản bộ chi nghĩa.
Ghi ơn dê biết bù quỳ, trả nghĩa quạ mớm mồi về mẹ cha.
231 Nhĩ cấp tha vị cấp, nhân nhàn tâm bất nhàn.
Mình vội người có vội đâu, người nhàn tâm lại chẳng nhàn vì sao.
232 Ẩn ác dương thiện, chấp kỳ lưỡng đoan.
Nên đem điều thiện giương cao, còn như điều ác gắng sao mờ dần.
233 Thê hiền phu họa thiểu, tử hiếu phụ tâm khoan.
Vợ hiền chồng ít họa, con hiếu cha yên lòng.
234 Ký trụy phủ tắng, phản cố vô ích.
Nồi niêu rơi vỡ, ngoảnh trông ích gì.
235 Phiên phúc chi thủy, thu chi thực nan.
Nước nghiêng đổ đi, thu về sao được.
236 Nhân sinh tri túc hà thì túc, nhân lão thâu nhàn thả thị nhàn.
Con người biết đủ thì luôn đủ, cảnh già tạm nhàn ấy được nhàn.
237 Đãn hữu lục dương kham hệ mã, xứ xứ hữu lộ thấu trường an.
Chỉ cần bóng mát dừng chân ngựa, khắp nẻo đều đi được đế đô.
238 Kiến giả dị, học giả nan.
Trông thì dễ, học thì khó.
239 Mạc tương dung dị đắc, tiện tác đẳng nhàn khan.
Đừng cho có được dễ dàng, mà coi rẻ rúng xem thường xem khinh.
240 Dụng tâm kế giảo ban ban thác, thối bộ tư lường sự sự nan.
Dụng tâm tính toán đều sai, khi lùi một bước thấy đầy khó khăn..
241 Đạo lộ các biệt, dưỡng gia nhất ban.
Mỗi đường đi tuy rằng khác nẻo, với gia đình một kiểu như nhau.
242 Tòng kiệm nhập xa dị, tòng xa nhập kiệm nan.
Tiện tằn dễ nhập xa hoa, xa hoa rất khó đổi ra tiện tằn.
243 Tri âm thuyết dữ tri âm thính, bất thị tri âm mạc dữ đàn.
Tri âm chuyện với tri âm, chẳng tri âm gảy đàn cầm làm chi.
244 Điểm thạch hóa vi kim, nhân tâm do vị túc.
Biến đá cho hoá ra vàng,vẫn chưa thoả mãn lòng tham con người.
245 Tín liễu đỗ, mại liễu ốc.
Tin vào bụng dạ, bán bỏ nhà sân.
246 Tha nhân quan hoa, bất thiệp nhĩ mục.
Người ta ngắm hoa, mắt chàng chẳng bận
247 Tha nhân lục lục, bất thiệp nhĩ túc.
Người ta lận đận, chàng chẳng bấn chân.
248 Thùy nhân bất ái tử tôn hiền, thùy nhân bất ái thiên chung túc.
Ai không thích cháu con hiền thục, ai không ưa ngàn hộc thóc kho.
249 Mạc bả chân tâm không kế giảo, nhi tôn tự hữu nhi tôn phúc.
Chẳng nên lo mãi xa gần, cháu con đã có phúc phần cháu con.
250 Dữ nhân bất hòa, khuyến nhân dưỡng nga.
Với người bất hoà, khuyên họ nuôi ngỗng.
251 Dữ nhân bất mục, khuyến nhân giá ốc.
Với người bất mục, khuyên họ chống nhà.
252 Đãn hành hảo sự, mạc vấn tiền trình.
Hãy làm những việc tốt lành, chớ không cần hỏi tiền trình làm chi.
253 Hà hiệp thủy cấp, nhân cấp kế sinh.
Sông hẹp thì nước chảy nhanh, người cơn nguy cấp nảy sinh chước mầu.
254 Minh tri sơn hữu hổ, mạc hướng hổ sơn hành.
Biết rõ cọp trong rừng, đừng qua rừng có cọp.
255 Lộ bất hành bất đáo, sự bất vi bất thành.
Đường không đi không đến, việc không làm không nên.
256 Nhân bất khuyến bất thiện, chung bất đả bất minh.
Người không răn không thiện, chuông không đánh không rền.
257 Vô tiền phương đoạn tửu, lâm lão thủy khán kinh.
Hết tiền chừa rượu chậm rồi, già mới đọc sách chao ơi muộn màng.
258 Điểm tháp thất tằng, bất như ám xứ nhất đăng.
Thắp sáng khắp bảy tầng lầu, không bằng chỗ tối cho nhau ngọn đèn.
259 Vạn sự khuyến nhân hưu man muội, cử đầu tam xích hữu thần minh.
Muôn sự khuyên ai đừng ám muội, ngẩng đầu ba thước có thần minh.
260 Đãn tồn phương thốn thổ, lưu dữ tử tôn canh.
Những còn tấc đất dày âm đức, để lại cho con cháu cấy cày.
261 Diệt khước tâm đầu hỏa, tích khởi Phật tiền đăng.
Nếu hay dập tắt lửa lòng, thì là ta đã đèn chong phật tiền.
262 Tinh tinh thường bất túc, mộng mộng tác công khanh.
Sành sõi thì thường không đủ sống, lơ mơ hoá lại được công khanh.
263 Chúng tinh lãng lãng, bất như cô nguyệt độc minh.
Muôn sao lấp lánh đầy trời, không bằng một mảnh trăng soi khắp vùng.
264 Huynh đệ tương hại, bất như tự sinh.
Anh em cành lại lấn cành, sao bằng tự lực một mình còn hơn.
265 Hợp lý khả tác, tiểu lợi mạc tranh.
Những điều hợp lý nên làm, những món lợi nhỏ chớ tham tranh giành.
266 Mẫu đơn hoa hảo không nhập mục, táo hoa tuy tiểu kết thật thành.
Mẫu đơn hoa đẹp ngắm chơi, táo hoa nhỏ xíu nhưng rồi có ăn.
267 Khi lão mạc khi tiểu, khi nhân tâm bất minh.
Dối già chớ dối trẻ con, dối người lòng dạ đâu còn thông minh.
268 Tùy phận canh sừ thu địa lợi, tha thì bão noãn tạ thương thiên.
Yên phận cày bừa thu hoạch khá, gặp thời no ấm tạ trời xanh.
269 Đắc nhẫn thả nhẫn, đắc nại thả nại.
Cần nhin thì nhịn, cần nín thì nín.
270 Bất nhẫn bất nại, tiểu sự thành đại.
Không nhịn không nín, việc nhỏ thành lớn.
271 Tương luận sính anh hùng, gia kế tiệm tiệm thoái.
Bàn luận ra vẻ anh hùng, thì rồi gia kế coi chừng đi lui.
272 Hiền phụ lệnh phu quý, ác phụ lệnh phu bại.
Vợ hiền chồng được giàu sang, vợ ác chồng phải tan hoang cửa nhà.
273 Nhất nhân hữu khánh, triệu dân hàm lại.
Một người có phúc đứng đầu, triệu dân trông cậy ơn sâu đời đời.
274 Nhân lão tâm vị lão, nhân cùng chí mạc cùng.
Người già lòng vẫn trẻ trung, người quẫn nhưng chí chẳng cùng mới hay.
275 Nhân vô thiên nhật hảo, hoa vô bách nhật hồng.
Người không tốt cả nghìn ngày, hoa không giữ đủ trăm ngày thắm tươi.
276 Sát nhân khả thứ, tình lý nan dung.
Giết người sao có thể tha, cả tình cả lý hai đà không dung.
277 Sạ phú bất như tân thụ dụng, sạ bần nan cải cựu gia phong.
Mới giàu sướng nhất tiêu pha, mới nghèo khó đổi nếp nhà xa xưa.
278 Tọa thượng khách thường mãn, tôn trung tửu bất không.
Khách vui kín cả chỗ ngồi, rượu vui chớ để chén vơi cầm chừng.
279 Ốc lậu cánh tao liên niên vũ, hành thuyền hựu ngộ đả đầu phong.
Nhà dột lại gặp mưa dầm, đi thuyền lại bị gió đâm ngang đầu.
280 Duẩn nhân lạc thác phương thành trúc, ngư vị bôn ba thủy hóa long.
Măng do bóc bẹ nên thành trúc, cá có bôn ba mới hoá rồng.
281 Ký đắc thiếu niên kỵ trúc mã, khán khán hựu thị bạch đầu ông.
Nhớ hồi ngựa trúc nhong nhong, nhìn xem giờ đã nên ông bạc đầu.
282 Lễ nghĩa sanh ư phú túc, đạo tặc xuất ư bần cùng.
Lễ nghĩa sinh tự giàu sang, trộm cướp nảy tự bần cùng mà ra.
283 Thiên thượng chúng tinh giai củng bắc, thế gian vô thủy bất triều đông.
Trên trời muôn sao chầu Bắc đẩu, thế gian mọi dòng chảy về Đông.
284 Quân tử an bần, đạt nhân tri mệnh.
Quân tử vui với cảnh nghèo, thấu tình người thể thuận theo lẽ đời.
285 Trung ngôn nghịch nhĩ lợi ư hành, lương dược khổ khẩu lợi ư bệnh.
Lời thẳng trái tai mau được việc, thuốc hay đắng miệng khỏi cơn đau.
286 Thuận thiên giả tồn, nghịch thiên giả vong.
Thuận với tự nhiên thì tồn tại, chẳng theo quy luật ắt tiêu vong.
287 Nhân tham tài tắc tử, điểu tham thực tắc vong.
Người vì tham của chết oan, chim vì tham thực vạ mang vào mình.
288 Phu thê tương hợp hảo, cầm sắt dữ sênh hoàng.
Vợ chồng vui vẻ thuận hoà, khác nào đàn nhị sênh ca nhịp nhàng.
289 Hữu nhi bần bất cửu, vô tử phú bất trường.
Có con nghèo cũng chằng lâu, không con thì dẫu có giầu chẳng dai.
290 Thiện tất thọ lão, ác tất tảo vong.
Ở lành ắt hẳn sống lâu, ở ác ắt hẳn chết mau chẳng chầy.
291 Sảng khẩu thực đa thiên tác bệnh, khoái tâm sự quá khủng sinh ương.
Sướng miệng ăn nhiều sinh bệnh tật, việc khi vui quá sợ tai ương.
292 Phú quý định yếu an bản phận, bần cùng bất tất uổng tư lương.
Giàu sang được phận giàu sang, nghèo nàn cũng mặc nhọc lòng làm chi.
293 Họa thủy vô phong không tác lãng, tú hoa tuy hảo bất văn hương.
Nước vẽ gió không mà có sóng, hoa thêu đẹp vậy thiếu mùi hương.
294 Tham tha nhất đẩu mễ, thất khước bán niên lương.
Vì tham một đấu gạo thôi, để cho mất nửa năm trời thóc lương.
295 Tranh tha nhất cước đồn, phản thất nhất trửu dương.
Tranh giành một cẳng lợn lòi, trở thành mất đứt một đùi sơn dương.
296 Long quy vãn động vân do thấp, xạ quá xuân sơn thảo mộc hương.
Rồng về động cũ mây còn ẩm, cày vượt rừng xuân cỏ vẫn thơm.
297 Bình sinh chỉ hội lượng nhân đoản, hà bất hồi đầu bả tự lường.
Chuyên đi xét nét lỗi người, sao không quay lại mà soi lòng mình.
298 Kiến thiện như bất cập, kiến ác như thám thang.
Thấy lành, lo chậm tham gia; thấy ác, chạm nước nóng già, rụt tay.
299 Nhân bần chí đoản, mã sấu mao trường.
Người nghèo chí khí cũng nông, ngựa gầy trông đến bộ lông cũng dài.
300 Tự gia tâm lý cấp, tha nhân vị tri mang.
Tự trong nhà rối bòng bong, người ngoài đã biết vân mòng nào đâu.
301 Bần vô đạt sĩ tương kim tặng, bệnh hữu cao nhân thuyết dược phương.
Nghèo không kẻ tốt mang vàng giúp, bệnh sẵn người lành mách thuốc cho.
302 Xúc lai mạc dữ thuyết, sự quá tâm thanh lương.
Gặp va chạm chẳng đối lời, việc qua đi dạ thảnh thơi thanh nhàn.
303 Thu chí mãn sơn đa tú sắc, xuân lai vô xứ bất hoa hương.
Thu tới núi rừng màu sắc đẹp, xuân về khắp chốn ngát hoa hương.
304 Phàm nhân bất khả mạo tướng, hải thủy bất khả đẩu lường.
Người ta không thể tin tướng mặt, nước biển làm sao lấy đấu đong.
305 Thanh thanh chi thủy, vi thổ sở phòng.
Dòng nước trong xanh, bị bờ đất chắn.
306 Tế tế chi sĩ , vị tửu sở thương .
Kẻ sĩ đứng đắn, vì rượu ngả nghiêng.
307 Khao thảo chi hạ, hoặc hữu lan hương.
Hoặc có hoa lan giữa vùng cỏ dại.
308 Mao từ chi ốc, hoặc hữu hầu vương.
Hoặc có công hầu dưới mái nhà tranh.
309 Vô hạn chu môn sanh ngạ biễu, kỷ đa bạch ốc xuất công khanh.
Biết bao cửa son sinh đói rách, có nhiều lều nát nảy công khanh.
310 Túy hậu kiền khôn đại, hồ trung nhật nguyệt trường.
Tỉnh rượu trời đât cao rộng quá, trong say ngày tháng thảnh thơi thay.
311 Vạn sự giai dĩ định, phù sinh không bạch mang.
Vạn sự trên đời như định sẵn, khổ cho cuộc sống cứ lo toan.
312 Thiên lý tống hào mao, lễ khinh nhân nghĩa trọng.
Cỏn con nghìn dặm gửi đi, lễ kia nặng một tình này gấp trăm.
313 Nhất nhân truyền hư, bách nhân truyền thật.
Một người truyền chuyện không đâu, trăm người truyền lại thực hầu như in.
314 Thế sự minh như kính, tiền trình ám tự tất.
Việc đời sáng tự tấm gương, mà đường phía trước tối nhường sơn đen.
315 Quang âm hoàng kim nan mãi, nhứt thế như câu quá khích.
Thời gian quí báu hơn vàng, cuộc đời bóng ngựa qua song chóng tàn.
316 Lương điền vạn khoảnh, nhật thực nhất thăng.
Vạn khoảnh ruộng liền, ngày ăn một đấu.
317 Đại hạ thiên gian, dạ miên bát xích.
Nghìn gian nhà rộng, đêm ngủ nửa gian.
318 Thiên kinh vạn điển, hiếu nghĩa vi tiên.
Nghìn kinh vạn điển dẫu nhiều, nhưng điều hiếu nghĩa là điều trước tiên.
319 Nhất tự nhập công môn, cửu ngưu đà bất xuất.
Một chữ đưa vào cửa công, dẫu chín trâu khoẻ chớ hòng lôi ra.
320 Nha môn bát tự khai, hữu lý vô tiền mạc tiến lai.
Cửa nha môn mở công khai, lý nhiều tiền ít chớ hoài tới nơi.
321 Phú tòng thăng hợp khởi, bần nhân bất toán lai.
Giàu gom từng đấu mà nên, nghèo vì tính toán ta xem kém người.
322 Gia trung vô tài tử, quan tòng hà xứ lai.
Trong nhà con chẳng tài năng, muốn nên quan hỏi mở đường từ đâu.
323 Vạn sự bất do nhân kế giảo, nhất sinh đô thị mệnh an bài.
Muôn việc phải đâu người tính rắp, một đời như đã sắp bài xong.
324 Cấp hành mạn hành, tiền trình chỉ hữu đa thiểu lộ.
Dù ai đi chậm đi nhanh, đoạn đường phía trước rành rành bấy nhiêu.
325 Nhân gian tư ngữ, thiên văn nhược lôi.
Chuyện kín thế gian, trời nghe tựa sấm.
326 Ám thất khuy tâm, thần mục như điện.
Lòng tà ngõ tối, thần thấy như gương.
327 Nhất hào chi ác, khuyến nhân mạc tác.
Điều ác một mảy, khuyên người chớ làm
328 Nhất hào chi thiện, dữ nhân phương tiện.
Điều thiện một mảy, cùng người góp công.
329 Khi nhân thị họa, nhiêu nhân thị phúc.
Lừa người phải tội, giúp người được lành.
330 Thiên nhãn khôi khôi, báo ứng thậm tốc.
Mắt trời vời vợi, báo ứng rất nhanh.
332 Thánh hiền ngôn ngữ, thần khâm quỷ phục.
Những lời nói bậc thánh hiền, quỷ ma khâm phục thần tiên nể vì.
333 Nhân các hữu tâm, tâm các hữu kiến.
Mỗi người đều có tấm lòng, mỗi lòng mỗi khác không cùng như nhau.
334 Khẩu thuyết bất như thân phùng, nhĩ văn bất như mục kiến.
Miệng nói không bằng mình gặp, tai nghe không bằng mắt thấy.
335 Dưỡng quân thiên nhật, dụng tại nhứt triêu.
Nuôi quân nghìn ngày, dùng trong một sớm.
336 Quốc thanh tài tử quý, gia phú tiểu nhi kiêu.
Đất nước thanh bình tài tử quí, gia đình giàu có trẻ con kiêu.
337 Lợi đao cát thể ngân dị hợp, ác ngữ thương nhân hận bất tiêu.
Lưỡi đao cắt thịt mau liền vết, lời ác hại người hận khó quên.
338 Công đạo thế gian duy bạch phát, quý nhân đầu thượng bất tằng nhiêu.
Thế gian đầu bạc là công nhất, kể cả quan to cũng chằng tha.
339 Hữu tiền kham xuất chúng, vô y lãn xuất môn.
Sẵn tiền hay đến đám đông, thiếu áo thì rất ngại ngùng đi ra.
340 Vi quan tu tác tướng, cập đệ tất tranh tiên.
Làm quan làm thừa tướng, đi thi phải đỗ đầu.
341 Miêu tòng địa phát, thụ hướng chi phân.
Mầm nẩy từ đất, cây nẩy ra cành.
342 Phụ tử hòa nhi gia bất thoái, huynh đệ hòa nhi gia bất phân.
Cha con hoà nhà không suy thoái, anh em hoà há phải phân chia.
343 Quan hữu chính điều, dân hữu tư ước.
Quan có phép, dân có lệ.
344 Nhàn thì bất thiêu hương, cấp thì bão Phật cước.
Khi không chẳng chịu thắp nhang, đến khi nguy cấp ôm choàng Quan âm.
345 Hạnh sinh thái bình vô sự nhật, khủng phùng niên lão bất đa thì.
May sao sinh thưở thái bình, tuổi già sợ lại rập rình đến nơi.
346 Quốc loạn tư lương tướng, gia bần tư hiền thê.
Nước nguy nhớ tướng tài năng, nhà nghèo nhớ vợ đảm đang hiền lành.
347 Trì đường tích thủy tu phòng hạn, điền địa cần canh túc dưỡng gia.
Ao chuôm chứa nước phòng khô hạn, ruộng rãy cày chăm đủ ấm no.
348 Căn thâm bất phạ phong dao động, thụ chính vô sầu nguyệt ảnh tà.
Rễ vững chẳng e cơn gió mạnh, cây ngay nào ngại bóng trăng nghiêng.
349 Phụng khuyến quân tử, các nghi thủ kỷ.
Khuyên người quân tử giữ gìn
350 Chỉ thử trình thị, vạn vô nhứt thất .
Ngần này cũng đủ yên thân trọn đời.
- 11:43
- 0 Comments